Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Diện Chẩn Điều Khiển Liệu Pháp 26/03/1980 và ngày sinh của GS.TSKH Bùi Quốc Châu 03/04/1942 hơn nữa đây cũng là ngày đại lễ mang tên “NGÀY BIẾT ƠN ”, trong con có nhưng điều mà nhân dịp ngày này con viết qua đây để bày tỏ tấm lòng của con.
Thấm thoát đã hơn 1 năm kể từ ngày đầu tiên con bước chân vào học lớp diện chẩn do Cô Trần Lan Anh đứng lớp, đó là ngày 13/3/2017. Trước khoảng thời gian ấy con đang là 1 cậu sinh viên năm 4 của trường đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội đang khá mù mờ và đắn đo quyết định cho công việc của mình sau này. Và rồi con nghĩ rằng do duyên số hay cái gì đó mà đúng ngày mùng 1 tết Đinh Dậu con đi chúc tết Cô Trần Lan Anh mẹ người bạn thân của con là Trần Minh Long . Trong buổi nói chuyện hôm đó con cảm thấy như mình bị hút, xoáy vào nhưng lời của cô Lan Anh khi cô nói về 1 phương pháp mang tên “Diện Chẩn” và nhưng điều khi học Diện Chẩn mà lại giải quyết được những vấn đề trong cuộc sống. Cuối cùng con hứa hẹn với cô rằng sẽ tham gia lớp học của cô trong ngày khai giảng đầu tiên của năm Đinh Dậu đó chính là vào ngày 13/3/2017. Trước ngày vào học con vẫn cảm thấy 1 điều gì đó khiến con vẫn chưa chắn chắn muốn đi học bởi con đang đi học năm cuối đại học mà giờ lại đi học 1 cái mới, và trước đây do bố con mắc bệnh tim đi cấp cứu phải phẫu thuật gấp nếu để chậm thêm 1 giờ là không qua khỏi nhưng các bác sĩ vẫn nhất quyết phải ứng đủ gần 100 triệu đồng mới làm. May mắn là nhà con vay và vận chuyển kịp thời , nên lúc đó trong con có rất nhiều thành kiến , nhiều suy nghĩ không tốt về ngành Y . Nhưng rồi đến ngày khai giảng con vẫn đến tham dự lớp của Cô nhưng với 1 tinh thần chưa được thật sự cao lắm , nhưng rồi buổi 1, buổi 2 trôi qua tất cả nhưng điều con học ở đó khác hoàn toàn những gì con suy nghĩ . Từ phương pháp học “Diện Chẩn “đến cách giảng bài của cô Lan Anh mọi thứ đều khiến con cảm thấy rất mới lạ nhưng lại rất dễ gần , dễ tiếp thu. Và rồi mọi thứ cứ thế diễn ra trong cả khóa học cùng với sự bất ngờ về cách chữa bệnh của phương pháp , cách tiếp cận người bệnh , cách chăm lo , hỏi han người bệnh mà con nghĩ trên đời chả nơi nào có. trong quá trình học con cũng xin phép cô Lan Anh cho con được lên viện thực hành để có thêm kỹ năng. Lúc đó con được tiếp xúc với môi trường làm việc của viện , thấy được sự quan tâm của cô Lan Anh cũng như thầy Huỳnh Quốc Bình là người hướng dẫn thực hành cho con trong thời gian con xin thực tập khiến con cảm thấy mình đang được ở trong 1 gia đình vậy .
Và rồi cũng đến ngày bế giảng con được viện tổ chức cho cả lớp đi chữa bệnh từ thiện tại 1 giáo sứ, lúc đó con có nhiều cảm xúc lắm vừa lo vừa mừng vừa hồi hộp , nó cứ loạn hết cả lên ấy , nhưng nhớ kiến thức mình học , thực hành và những lời căn dặn trước khi đi con cũng phần nào yên tâm khi chuẩn bị làm cho người dân. Và rồi bệnh nhân được con làm xong họ đều cảm thấy đỡ đau đỡ mệt mỏi , và trong số các bệnh nhân đó có người đã nói với con 1 câu mà khiến con nhớ mãi “các chú như là chúa trên trền trời phái xuống đây giúp đỡ chúng tôi, tôi cảm ơn các chú nhiều lắm” chính lời nói đó ,chính những ánh mắt khi đỡ đau , đỡ mệt mỏi mà con nhìn thấy trong mắt họ khiến con quyết định theo và chọn Diện Chẩn sẽ là công việc của mình sau này . khi về đến nhà con xin phép cô Lan Anh được học lại lớp của cô 1 khóa nữa trước khi xin phép được vào Viện làm việc cho tới tận bây giờ .
Con cảm thấy thật tuyệt vời khi được biết 1 một môn như vậy mặc dù trong quá trình học tập con vẫn thường bị trêu đùa bởi bạn bè khi họ thấy những từ như Âm dương Khí Công , Ẩm thực dưỡng sinh… chắc họ nghĩ rằng con đang học 1 môn nào đó như kiểu “Phim Chưởng “con có cảm thấy hơi bực 1 chút , nhưng cũng chấn tĩnh mà nghĩ rằng môn của mình còn mới , sau này chắc chắn chúng nó sẽ hiểu ra mà thôi. Thông qua đây con xin gửi lời tri ân , cảm ơn đến Thầy tổ Bùi Quốc Châu nếu không có thầy thì con đã không có cơ hội được biết đến 1 phương pháp rất nhân văn và tình người này, và đặc biệt hơn nếu không có thầy thì con cũng không có cơ hội được theo học Cô Trần Lan Anh người đã trưc tiếp giảng dậy cho con , hướng dẫn cho con những điều không chỉ là ở trên lớp học mà còn cả những cách sống trên đường đời. Giờ đây con đang được làm việc tại viện cùng Cô, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày Con có được những kiến thức mà không có trường lớp nào có cả , con rất thích những giờ ăn cơm được ngồi nghe Cô nói những kinh nghiệm sống, cách làm việc cũng như các câu chuyên ngày xưa của Cô , nó rất cuốn hút con .
Sau ngần ấy thời gian con thấy mình như thay đổi rất nhiều ai ai trong nhà đều nhận xét rằng Con đã trưởng thành hơn , ăn nói chững chạc hơn . Và tuyệt vời hơn nữa khi giờ đây Con được gọi Cô bằng MẸ, có lẽ đó là niềm vui lớn nhất của con , con chẳng biết nói gì nữa Mẹ ạ…Vì những cảm nhận của Con về Mẹ nhiều lắm nên con chỉ muốn nói rằng con cảm ơn Mẹ rất nhiều ! Ngoài ra trong viện Con xin gửi lời cảm ơn đến Thầy Bình, (con xin phép được gọi là Chú) Chú cũng như Mẹ con cũng chỉ dậy cho Con không chỉ là kiến thức , thực hành Diện Chẩn, cách thức làm việc mà Chú cũng chỉ bảo cho Con rất nhiều điều nó khiến con cảm thấy mình thật may mắn khi được những thứ như vậy. Không chỉ vậy em xin cảm ơn các anh chị trong viện cũng bảo ban , chỉ dậy em làm việc để được như ngày hôm nay.
Cuối cùng nhân ngày đại lễ Con, Em chỉ có những lời cảm ơn chân thành như vậy chứ chưa có cơ hội được báo đáp lại gì nhiều. Chỉ xin tự hứa với mọi người rằng sẽ cố gắng chăm chỉ , phấn đấu hơn nữa để đạt được những gì con mong muốn cũng như kỳ vọng mọi người đặt nơi Con.
Hà Nội ngày 27 tháng 2 năm 2018
Trần Chí Trung
Email: tranchitrung54@gmail.com